1:46 PM Má hồng đợi "nửa" ngày xưa... | ||||||
"Chợ tình Khau Vai" ở Mèo Vạc (Hà Giang) mỗi năm chỉ mở một lần vào ngày 27/3 (âm lịch). Đó là ngày dành cho những đôi trai gái trước đây yêu nhau nhưng không lấy được nhau có dịp gặp lại để tình tự.
Trong những câu chuyện tình lãng mạn một thời có cả buồn lẫn vui, nhưng ai nấy đều mong được gặp mặt để cùng nhau ôn lại những kỷ niệm của một thuở yêu thương nhung nhớ đã xa. Để rồi sau đó, ai nấy đều trở về nhà và cùng chăm lo, vun vén cho hạnh phúc hiện tại của mình. Nhớ nắm lá ngón Ngay từ chiều hôm trước, khắp các ngả đường dẫn lên khu chợ tình Khau Vai đã chật kín người. Bà Mùa Thị Chu người Hoàng Su Phì tay chống gậy lật đật đi từng bước. Cuối cùng, bà cũng tìm được một phiến đá nhỏ ngay dưới gốc cây mận già để ngồi xuống. Lấy từ trong chiếc túi ra một cái hộp con con, bên trong là nắm rễ cây, bà nhìn quanh quất. Nét mặt già nua nhưng vẫn không giấu được sự mong mỏi một điều gì đó. Có lúc, bà còn tủm tỉm cười. Gần trưa, một ông lão vác trên vai một cây khèn đi tới, ngồi ngay trước mặt bà. Hai người nhỏ to tâm sự:
- Ơ, cái mình không tin đâu, xa nhau lâu thế mà vẫn còn nhớ thật à, đúng một năm rồi còn gì. - Lời nói của mình như đá đấy nhưng cái bụng thì thật hơn, không nhớ làm sao hôm nay lại sang đây được nhỉ? - Thế đi đường có mệt không, còn nhớ múa khèn nữa không. Mình thì mình vẫn nhớ hôm bị "kéo” về nhà. Thích lắm nhưng tại cái bụng "còn trẻ" nên không biết gật đầu thôi. - ầy dà, tiếc thật đấy nhưng hôm nay vẫn được ngồi ở chợ, không yêu cũng như yêu thôi, không lấy được nhau cũng như lấy được nhau thôi…
Một năm lại đợi một ngày Phần lớn tại "chợ tình Khau Vai", các đôi nam nữ đều tìm thấy nhau, nhưng cũng có người 2 - 3 năm hoặc hàng chục năm mỏi mắt chờ trông những không tìm thấy nhau như chị Mùa Thị Sùng. Hiện nay, chị và chồng con đang sinh sống ở huyện Quản Bạ Hà Giang. Năm nào 2 vợ chồng cũng cùng nhau xuống chợ tình. Bạn của ai người ấy tìm. Cách đây 4 năm, chồng chị đã tìm thấy bạn gái, còn chị thì hơn hai chục năm liên tục tới Khau Vai nhưng vẫn chưa thấy anh Lử, người yêu cũ của mình. Chị Sùng tâm sự, trước khi đến "chợ tình Khau Vai", chị nhờ bạn bè ở khắp mọi nơi hỏi thăm tin tức về anh Lử. Mấy lần trước chị mừng thầm vì có người nói biết và hẹn gặp hộ chị, nhưng lúc gặp mặt thì không phải Lử. Nhìn đôi mắt đượm buồn của chị, tôi biết lòng chị đang bộn bề và vương vấn một điều gì đó chưa biết giãi bày, chia sẻ cùng ai. Cuối cùng chị chỉ vào cái vòng bạc đang đeo trên cổ và nói: "Trai gái Mông chưa lấy nhau ít khi tặng vòng bạc lắm nhưng anh Lử vẫn tặng mình. Tặng xong còn nói: Đừng quên nhau đấy, vòng cũng như người, mất vòng phải đi tìm vòng, không thấy người cũng phải đi tìm người”.
Cũng chính vì câu nói đó của Lử mà hơn chục năm nay không một phiên "chợ tình Khau Vai" nào chị không đi tìm anh, không một ngày nào chị không nhờ người thân tìm tung tích của anh. Khi chúng tôi hỏi, suốt ngày nghĩ đến người khác chồng không giận à? Chị Sùng cười ngay: "Vợ chồng người Mông chúng tôi rất tôn trọng nhau, đây là đi tìm lại bạn tình cũ để tâm sự, hỏi thăm và mừng cho cuộc sống gia đình của nhau chứ không phải gặp để làm điều xấu. Hết ngày chợ tình hôm đó, ai lại về nhà ấy”. Riêng chị, ngoài tình yêu thời trẻ, chị vẫn còn nặng lòng từ một lời hứa hôm nhận chiếc vòng bạc của anh Lử. Trước khi chia tay, chị Sùng còn nhờ chúng tôi một việc: "Cái cán bộ đi nhiều, nếu thấy A Lử thì nói cho mình biết nhé”.
| ||||||
|